top of page

It’s Not Where But Who You’re With That Really Matters

TP.HCM, ngày 30 tháng 6 năm 2014

“Trời ơi dạo này con nói cái giọng gì mà lạ hoắc vậy? Nam hỏng ra Nam, Trung không ra Trung mà thỉnh thoảng còn chêm vô mấy từ nghe y như mấy người ngoài Bắc vậy con?”

“Ơ thế á? Ôi dồi ôi con nói ‘dẫng’ bình thường mà. Có cái chi ngộ đâu hỉ mà mẹ lại bảo rứa?”

Thương gửi IM Venture,

Đây là đoạn hội thoại mà mẹ con nhà Túc Túc nói hằng ngày, thật đấy hằng ngày, kể từ khi tớ trở về nhà như một cục than đen thùi lùi vào khoảng đúng một tuần trước khi chuyến xuyên Việt 14 ngày cùng IM Venture kết thúc.

Từ hôm đó, mẹ tớ vẫn hay nhắc là “Con ơi nói giọng miền Nam bình thường lại đi nhiều khi mẹ không có nghe ra con nói cái gì hết đó!” Nhưng mà mọi người biết không, có một cái sự thật nó ngộ như vầy, là ngày nào tớ còn nói cái giọng lẫn lộn 3 miền như thế, là ngày đó dư âm của IM Venture vẫn còn đọng lại trong tớ vô cùng mạnh mẽ, bập bùng bập bùng như một ngọn lửa không chi dập tắt nổi.

Bây giờ, nếu có bảo tớ phải kể lại hết những gì đã diễn ra, những nơi cả bọn đã lăn đến, các hoạt động chúng tớ tham gia, những cuộc nói chuyện mà sau mỗi câu nói là những tràng cười hô hố bựa lô không điểm dừng, đến những vòng tròn lắng đọng bên nhau mở hết lòng mình, thì chắc là tớ không kể hết được. Cái đầu bé nhỏ quên trước quên sau như cá Dori của tớ không thể chứa hết ngần ấy những điều tuyệt vời đã diễn ra ở IM Venture, tất cả thật ra giờ đây chỉ tồn tại ở dạng nhiều mảnh ký ức vụng về ghép lại mà thành cả một bức tranh lớn mà thôi.

Tớ thật sự là một đứa ích kỷ đến độ không dám viết gì nhiều lên trang giấy, vì tớ nghĩ theo một hướng ngố cực là, những mảnh ký ức đó nếu tớ lấy ra khỏi đầu mình rồi đặt nó trong những câu chữ, thì cái mảnh đó nó cũng sẽ đi ra mất luôn, và tớ thật sự muốn giữ lại những gì thật sự đặc biệt cho riêng mình. Nhưng mà, lạ lắm, tớ lại đặc biệt tin tưởng những người bạn tớ gặp ở IM Venture, mặc dù chỉ mới gặp và chia sẻ cùng nhau trong 2 tuần ngắn ngủi. Vì vậy, lần đầu tiên, tớ xin gửi lại những mảnh ký ức lớn nhất của tớ cho IM Venture, nhờ các bạn giữ lại, để nó tồn tại mãi, đến khi bỗng một ngày tớ … mất trí nhớ chẳng hạn, thì tớ chắc chắn sẽ luôn có người nhắc lại cho mình nghe những điều kỳ diệu đã diễn ra trong tháng 6 mùa hè năm 2014 đã qua.

Ngày đầu tiên gặp mọi người ở Sài Gòn, tớ thật sự đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều về con người mà tớ muốn thể hiện ra với IM Venture. Tớ là một đứa rất là “tắc kè”, gặp những người khác nhau, tớ sẽ “đổi màu” bản thân làm sao cho hợp với người đó nhất. Cơ mà thật ra cũng đơn giản, tớ chỉ có hai đứa tồn tại trong tớ thôi (có vẻ đúng với cái cung hoàng đạo Song Tử của tớ hihi), một đứa nói chuyện đàng hoàng, ăn nhẹ nói khẽ cười duyên, và cái đứa còn lại thì chỉ có thể gói gọn trong một từ: “tăng động”. Ngày đầu tiên đó, tớ đã chọn con người thứ 2 – 1 đứa chuyên làm trò mua vui, cũng là con người thật nhất của bản thân, vì dù gì đây cũng có thể là mùa hè cuối cùng tớ ở Việt Nam cho đến khi hoàn tất 4 năm đại học. Tớ đã rất lo lắng, trong vòng 10 giây, vì đã có rất nhiều người không thích con người này của tớ, vì nó rất… vô duyên và đôi khi lại vô cùng phiền phức. Mà rồi chẳng hiểu sao trời xui đất khiến như nào mà tớ lại gạt phắt đi, “ồi đi có 2 tuần rồi sau đó mình phắn đi luôn chẳng gặp lại nhau nữa đâu mà chả có chi phải sợ, chúng nó cũng chả nhớ mình nổi đâu huê huê!” Và tớ đã ngây thơ nghĩ như thế đấy…cho đến khi tớ phát hiện ra là bọn IM Venture là một bọn mà cái chi cũng nhớ, tình cảm đến đáng sợ, như thể có 1 cái bàn ủi ịn lên não của bọn nó để dấu hằn sâu hoắm, bảo bọn nó quên phắt mọi chuyện đi thì chắc cũng chẳng đứa làm được. Ngày đầu tiên đó, tớ đã “lỡ một-cách-may-mắn” để lộ bản chất con người của mình, loi nhoi loi nhoi, mới vào đã lân la bay nhảy làm quen với cái giọng đặc trưng vịt đẹt léo nhéo hết đứa này tới đứa khác trong khi chúng nó vẫn còn đang e ngại mần quen với nhau. Rồi làm cả bọn cười phá lên với cái màn giải thích về cái áo tớ được tặng để an ủi khi đi “hiến máu nhân đạo”, do là quá lùn nên người ta không dám lấy máu mặc dù chỉ số cân nặng vượt quá chỉ tiêu. Ngày đầu tiên đó, IM Venture đã đón nhận tớ với những tính cách thật nhất của mình, mở đầu cho hai tuần xuyên Việt của mùa hè thật trọn vẹn.

Trong vòng những ngày tiếp theo, xu hướng lẫn-lộn-giọng-nói-vùng-miền bắt đầu tăng mạnh đột biến. Cả bọn ồn ào như một cái tổ chim! “Này dạy tớ nói giọng miền Nam đi!!”, “Chời ơi giọng Hà Nội nghe dễ thương quá đi nói tiếp đi nói nữa đi!, “Cái chi? Dạy bọn mi nói tiếng Huế đó hả? Dạy làm răng?”… Và kết quả của những màn tìm hiểu văn háo của nhau này chĩa ra làm hai nhánh. Nhánh đầu tiên mang màu sắc vô cùng tích cực, khi chúng tớ biết thêm về cách nói chuyện, cách gọi tên đồ vật, cách xưng hô và hàng ti tỉ thứ hay ho khác mà điểm bắt đầu chỉ mới là giọng nói. À khoan bọn tớ còn học được cả cách chơi bài tiến lên hai miền nữa.. Nhánh thứ hai, có vẻ sẽ không được phụ huynh lấy làm thích thú gì cho lắm, đó là khi chúng tớ bắt đầu quen với kiểu nói “giả giọng” và không thể nào trở lại với cái giọng cũ của mình được. Cả bọn đứa nào đứa nấy giọng cũng lơ lớ, không ra Nam không ra Bắc cũng không ra Trung ra Tây gì sất, buồn cười không chịu được, nhưng có lẽ vì thế mà bọn chúng tớ gắn bó với nhau hơn chăng?

Những ngày tiếp sau đó, là những ngày bị ngập lụt bởi những trận “cuồng phong” của tiếng cười không hồi kết. Đi đâu, làm gì, mọi thứ tự nhiên trở nên thật thú vị đến lạ. Tớ đã vui ơi là vui, vì đi chung đoàn mà mọi người ai cũng hoà đồng, cũng vui vẻ, máu lửa cực kỳ và ít ra mình làm trò thì người ta cũng cười theo luôn. Tụi nó – là một lũ điên! Thật sự là như vậy, tớ không đùa đâu! Tớ chưa gặp phải đám nào mà trò gì cũng phá lên cười, những hành động nhỏ nhặt nhất thì bới móc làm cho nó to ra…để mà cười tiếp! Bao nhiêu hội đã được thành lập từ những tràng cười này, với hội lớn nhất là “Hội Dễ Tổn Thương” và sau đó đi kèm với một đống hội tương đương khác như “Hội Tăng Động” và “Hội Quằn Quại”. Thiệt là hài không thể chịu nổi luôn!

Điều thứ 2 làm tớ đặc biệt gắn bó với mọi người chính là những tâm hồn mê ca hát đến phát cuồng. Ngồi trên thuyền cũng hát, ngồi trên xe buýt cũng hát, dậy sớm không có gì làm cũng kéo cả lũ thức sớm cùng đi hát phá đám bọn vẫn còn trùm chăn ngủ ngon giấc và tớ không dám nhắc lại cái đêm karaoke như một động thú hoang ở Huế và đêm Gala cuối cùng quẩy hết mình. Cho dù chẳng có đứa nào thuộc lời, nhưng cái quan trọng là mọi người không hề giữ hình tượng hay khoảng cách, chỉ muốn vui vẻ và chẳng hề quan tâm là mình hát như thế nào. Tớ là một đứa rất hay hát, mặc dù giọng nói sao thì hát cũng y như rứa, nhưng thường tớ không quan tâm mà chỉ muốn bản thân vui vẻ, và chưa ở đâu tớ gặp những người cũng đồng suy nghĩ như thế như ở IM Venture.

Tớ nghĩ là, à bọn ni chơi cũng được quá chứ! Uầy không phải được, mà là quá sức được luôn! Hợp quá ưng quá vui quá đi! Lúc ấy, đơn giản, tớ chỉ nghĩ là một chuyến đi du lịch có những người bạn luôn sung sức như thế thì chắc chắn sẽ rất vui! Đó là lúc tớ chỉ mới cảm nhận được vẻ bề ngoài của cả một tập thể IM Venture, mọi người lúc ấy chỉ mới dừng ở mức “bạn đồng hành”, và có một điều bất ngờ xảy ra mà tớ chẳng thể ngờ chỉ sau 2 tuần, những người bạn mà tớ gặp ở IM Venture trở thành những người mà tớ có thể không ngần ngại gọi là “Friends for Life”.

Thế điều đó là gì vậy? Mọi chuyện bắt đầu thật sự thay đổi vào đêm thứ 4 ở núi rừng Bạch Mã, khi mọi người tụ họp lại thành một vòng tròn để chia sẻ về những gì đã diễn ra trong những ngày vừa qua, có thể xem như một buổi reflection vậy. Có lẽ do ai nấy cũng đều mệt mỏi sau một ngày dài cùng với những trận cười thả ga khi chơi lửa trại nên chẳng mấy ai lấy làm hứng thú tham gia buổi discussion này. Không khí có vẻ chùng xuống nên một bạn trong nhóm đã chợt hỏi một câu hỏi mà không thể ngờ kết quả lại đem mọi người xích lại gần nhau hơn: “Điều gì khiến bạn lo sợ nhất?” Khi câu hỏi được nêu lên, mình đã nghĩ là ôi xong rồi, với mấy câu như thế này thì ai đời mà lại chia sẻ chứ. Nhưng, lạ thay, mình đã rất bất ngờ khi mọi người bắt đầu chủ động phá tan mọi rào cản, và bắt đầu chia sẻ thật chân tình với nhau dù vẫn còn ngập ngừng lắm. Những trái tim bắt đầu cảm nhận những nhịp đập của sự đồng cảm lần đầu tiên, những cảm xúc bắt đầu len lỏi như những dòng suối của núi rừng và rồi đổ ra ào ạt như dòng thác. Đêm hôm đó, thật bất ngờ và đặc biệt, là đêm khởi đầu của sự thấu hiểu.

Còn một điều tớ không biết có nên nói qua, vì nó chỉ đặc biệt với riêng một mình tớ. Đó là buổi mừng sinh nhật đầy bất ngờ tuổi 19. Tớ đã thật sự không nghĩ là sẽ được mọi người tổ chức như thế, có lẽ vì tớ đã dành quá nhiều thời gian trong ngày nghĩ về một số chuyện buồn buồn ẩm ương tuổi tin, và mọi người đã dành cho tớ một buổi tối sinh nhật ngọt ngào nhất trên đời. Lâu lắm rồi, tớ mới cảm thấy mình đặc biệt như thế! Bánh kem và nến, những bài hát mọi người hát tặng từ những ca sĩ yêu thích nhất của tớ và những lời chúc đáng yêu hết sức đúng kiểu “có thương mới nói”! Tớ không thể nào cảm ơn được hết tấm lòng của mọi người, còn tình cảm thì không thể nào nói ra được thành lời, nên đêm đó chỉ có thể ôm hết người này đến người khác. Cảm ơn vì đã đem đến nụ cười và cả nước mắt cho tớ, đã lấp đầy một khoảng trống to đùng làm tim tớ giờ còn mập mạp múp míp hơn cả lúc trước. Yêu lắm!

Còn về suy nghĩ của tớ về từng thành viên trong chuyến đi, tớ xin giữ lại chỉ riêng cho mình. Vì mỗi người với tớ đều đặc biệt theo một cách khác nhau, và ở đây tớ không muốn “thiên vị” với những bạn tớ thân hơn một chút hihi.

Cuối cùng, mặc dù đã nói quá nhiều lần rồi, nhưng tớ mong mọi người hãy lại một lần nữa nhân lời cảm ơn chân thành nhất của tớ!

Cảm ơn vì đã đón nhận tớ!

Cảm ơn vì buổi sinh nhật bất ngờ tuổi 19 của tớ, khi lần đầu tớ phải xuất hiện thật xấu xí trước máy ảnh vì nước mắt nước mũi tèm lem tùm lum.

Cảm ơn vì đã “quan tâm” lo lắng cho một con bé hậu đậu hay té như tớ!

Cảm ơn, vì tất cả!

Cảm ơn 26 con người đã đồng hành cùng IM Venture năm đầu tiên: anh Shi, anh Lộc, anh Zen mai, Vân “câu giờ”, Nhi tăng động, con hâm Bùi, Thảo “ôi không thở được”, My roommate má mì của riêng tớ, khốn Nguyên, anh Lộc hường huệ, Thục Anh hot gơn, anh Khánh cười toả nắng (ơi anh ơi tới giờ em vẫn còn hơi crush anh dồi ôi..), Kiệt cổ khủng long đáng yêu, người chị lớn Phương, An heo haha, chị Linh trẻ con dễ thương, Tiên anh Huy (thôi 2 người chịu khó đi cặp nhé haha), Trang selfie, Hà đáng yêu, Long sẹo, Vi em út, Khang Deep, bé Lẩu Chiên, em Nhân, Thắng ắng ắng

[uầy tớ xin lỗi vì dùng quá nhiều từ đáng yêu ở đây huhu]

[lo quá không biết có thiếu ai không huhu]

Tớ chỉ có một điều muốn nói với mọi người, nhưng do ngại đến mức không thể nói vào đêm Gala cuối cùng mà chỉ có thể viết một dòng ngắn gọn trong scrapbook:

IM Venture ơi, mọi người hãy cố lên nhé!

Một ngày nào đó, trong tương lai, khi chúng ta gặp lại nhau với đầy đủ mọi gương mặt, tớ mong chúng mình sẽ nhìn thấy ước mơ của nhau trở thành hiện thực.

Và, dù có gì xảy ra đi nữa, mong chúng mình sẽ không bao giờ quên nhau!

Thương thiệt nhiều,

Túc

(hội phó hội Tăng Động, thành viên Hội Dễ Tổn Thương và Hội Quằn Quại)

P/S: Trong đây, tớ xin chỉ nói về những tình cảm và bài học tớ may mắn nhận được trong chuyến đi cùng các thành viên trong IM Venture. Còn về những nơi mà chúng tớ đã đến, những kiến thức thú vị học được và những hoạt động đã làm, xin hẹn bạn ở một bài viết khác vậy! Và tớ hứa, tớ hứa sẽ ngắn gọn và súc tích hơn!

Featured Posts
Recent Posts
Archive
Search By Tags
No tags yet.
Follow Us
  • Facebook Basic Square
  • Twitter Basic Square
  • Google+ Basic Square
bottom of page