top of page

Nắng


“ Sài Gòn độ này mưa nhiều. Mưa lâm râm, không nặng hạt nhưng kéo dài cả ngày. Khí trời mát mẻ, xoa dịu mùa hè, xoa dịu lòng người và cũng xoa dịu những nhớ nhung của những ngày đã qua.

Sài Gòn cách đây hai tuần không được mát mẻ như vậy. Có một trận mưa lớn ào qua rồi hết, chỉ kịp gội rửa những mảng bụi đóng bẩn trên chiếc lá lâu ngày không được tưới hay làm ướt những con đường phơi nắng suốt mấy tháng trời qua. Trận mưa lớn như đánh dấu cho mùa mưa đang đến trên đất Sài Thành, nhưng trời vẫn còn oi bức lắm. Cơn mưa ngắn, nắng lại lên chen chúc đến tận các ngõ ngách Sài Gòn, mang cái nóng đến từng mái nhà. Và nắng cũng mang cái nóng đến IM Venture, nơi 25 con người đang chờ đợi để bùng cháy. Nóng vì nắng Sài Gòn, nóng vì chuyến đi sắp tới, nóng vì những người bạn mới và cũng nóng vì những lo lắng ngớ ngẩn trước những chuyến đi. Và họ thành một gia đình, cùng nhau chịu đựng cái nóng Sài Gòn trong ngày đầu tiên. Những câu xả giao đã nhen nhóm đâu đó, những tình bạn bắt đầu chớm nở và khoảng cách mọi người cũng có chút thay đổi, không đủ lớn để bảo gần lại nhưng cũng đủ để thấy không khí nóng lên do những háo hức trong họ hòa vào nhau và hòa vào dòng chảy chung của IM Venture.

Nắng Sài Gòn theo chân họ đến đất Phan Rang, cùng với khí hậu ở đây tạo nên cái nóng rất riêng biệt, rất Phan Rang. Hai bên đường, nắng thiêu trụi những đồng lúa vườn tược. Mùa mưa vẫn chưa đến được mảnh đất khô cằn này, bỏ rơi những con dê gầy cặm cụi gặm đám cỏ cháy bên đường. Trên xe, 25 con người bắt đầu làm quen với nhau qua những trò chơi hay những câu chuyện. Vẫn còn khoảng cách. Vẫn chưa đủ thân để gọi là bạn nhưng nắng Phan Rang cũng xích họ lại gần thêm một tí để đứng dưới gốc cây tránh nắng, quạt cho nhau và mở lòng nhau ra từ những hành động nhỏ nhặt ấy. Phan Rang có nắng, có gió, có biển và cũng có những tiếng cười bắt đầu phát ra từ 25 con người ấy. Họ tổ chức sinh nhật cho nhau, hát cùng nhau và chơi cùng nhau. Họ chinh thức là một gia đình.

Nắng lên Đà Lạt, không còn nóng nữa mà dịu lại để các bạn trẻ được dạo chơi thung lũng tình yêu hay cùng nhau lên đỉnh Lang Biang. Đà Lạt đẹp, mộng mơ là vậy. Nắng Đà Lạt không gắt, nhưng cũng để người ta say. Say cảnh say tình. Kỉ niệm Đà Lạt là khi 25 con người từ chối căn phòng xinh đẹp rộng lớn để tụ lại 1 phòng và trải lòng với những câu chuyện đời mình. Kỉ niệm niệm Đà Lạt là nửa đêm anh Shi gõ cửa mang bánh với sữa cho từng đứa bảo uống từ từ kẻo nóng Kỉ niệm Đà Lạt là thức thâu đêm đợi mặt trời mọc để biết mình đã cảm nắng mất rồi.

Nắng lại theo chân họ lên hồ Lak. Mặt hồ Lak như chiếc gương khổng lồ, phản chiếu ánh nắng hờ hững của buổi hoàng hôn. Những con thuyền độc mộc lặng lẽ rẻ nước lướt trên mặt hồ Lak. Những con lợn nái thả rông chạy khắp xóm cùng lũ trẻ chân đất. Cuộc sống nơi này thật bình yên và giản dị, như những ánh nắng nơi đây, không đủ gay gắt để đốt cháy những cánh đồng ngô sau mùa gặt nhưng cũng không qua nhạt nhẽo để sương phủ khắp mặt hồ. Những tia nắng ấm áp dịu nhẹ làm tan chảy những trái tim trẻ. Đêm ấy, khi nắng đã tàn, 25 con người quây quần bên lửa trại, cùng nhau ngồi ngắm sao băng. Mỗi ngôi sao băng bay qua là một ước mơ được thắp sáng. Không biết nó có thành hiện thực hay không, nhưng trong giây phút ấy, ước mơ về một gia đình sẽ luôn bên nhau đã được thực hiện. Nắng đã tàn, nhưng những đốm lửa vẫn sáng mãi trong mắt mỗi người.

Đến Buôn Mê Thuột, nắng tạm dừng chân. Những dãy núi bạt ngàn, những rừng thông bát ngát mọc lên bốn bề, nắng chẳng thể len lỏi qua được. Không có nắng nhưng không gian vẫn ấm. Mọi người đã thân với nhau hơn. Nụ cười tỏa nắng và ánh mắt tràn đầy niềm vui. Tối hôm ấy, họ bên nhau ca hát. Mỗi câu ca vang lên, họ lại gần nhau hơn. Tới lúc đó mới biết ai cũng hát hay cả, ai cũng có tài cả, bởi họ là một nhà.

Chuyến xe đưa 25 con người đi dọc duyên hải miền Trung. Cái nắng miền Trung nóng có tiếng. Những hàng cây xanh trơ ra dưới nắng trưa. Chắc cũng lâu rồi chúng không được hứng những hạt mưa mát rượi, nên những chiếc lá thu lại khép nép không cho nắng chạm đến mình. Sau bữa trưa, xe đi thẳng đến Chày Lập sau đó ra Đồng Hới để bắt chuyến tàu đêm lên Hà Nội. Trên chuyến tàu hôm ấy, 25 con người đã có đêm rất vui bên nhau trong một khoang tàu bé nhỏ. Họ gắn kết với nhau qua các trò chơi, họ hiểu nhau hơn và cười nhiều hơn. Bao nhiêu thị xã chuyến tàu đi qua, bấy nhiêu con tim được nối kết. Nhịp thở họ hòa với tiếng xe lửa xình xịch, tình cảm của họ cứ thế tiến lên như những toa tàu hướng về Hà Nội.

Tàu dừng lại ở ga Hà Nội. Nắng. Nóng. Oi. Bức. Cảm nhận đầu tiên về Hà Nội. Những con người thủ đô bận rộn, buôn bẩy khắp phố. Xung quanh hồ Hoàn Kiếm, các cụ già đang tập dưỡng sinh và đi dạo. Tô phở Hà Nội nghi ngút khói bốc lên. Những thớ thịt tái còn đỏ ửng nằm trên bánh phở trắng. Ăn tô phở Hà Nội mà toát hết cả mồ hôi. Chỉ kịp nuốt vội rồi họ lại lên xe lên đường đến Mai Châu. Những tòa nhà chọc trời được thay thế bằng núi non hùng vĩ. Hồ Gươm, hồ Tây được thay thế bằng ruộng đồng bát ngát. Dòng người tấp nập cũng được thay bằng sự bình yên lạ. Nắng Mai Châu đẹp theo cách riêng của nó. Sáng sớm thức dậy, đạp xe đạp dưới làn nắng ấm qua những con đồi, con suối, nghe tiếng chim hót, lòng chợt thanh thản. 25 con người nhận ra rằng, cuộc sống thành thị đã cướp đi những khoảnh khắc êm dịu như thế này.

Sài Gòn độ này mưa nhiều. 25 con người vừa trở thành gia đình lại phải cách xa nhau. Cũng có những buổi gặp mặt sau đó, nhưng chưa thể bù đắp được những niềm vui mà họ có được trong suốt chuyến đi. Nắng Sài Gòn tan biến, nhường chỗ cho mùa mưa bắt đầu, làm dịu lại những nhớ nhung trong lòng mỗi người.”

Featured Posts
Recent Posts
Archive
Search By Tags
No tags yet.
Follow Us
  • Facebook Basic Square
  • Twitter Basic Square
  • Google+ Basic Square
bottom of page