top of page

Just go! Experiences I have gained from IMV


Ngắm bình minh trên dãy Bạch Mã:

4h45, điện thoại báo thức reng. Trời lạnh, thiếu ngủ. Đang nằm trong chăn êm, nệm ấm thì chắc chẳng ai muốn lết mông ra khỏi giường đâu. Và thực sự thì mình cũng chẳng hiểu tại sao, sức mạnh nào mà đã giúp mình có thể ngồi dậy, lò mò vô được nhà vệ sinh để đánh răng, rửa mặt. Tiết trời trên núi cao thật là lạnh, nhưng được cái là không khí ở đây rất trong lành và dễ chịu. Chúng mình tầm 8 người bắt đầu men theo đường nhựa, leo lên cao hơn khoảng 1 km nữa để ngắm bình mình trên dãy Bạch Mã. Lên tới nơi, thì đáng buồn thay, mặt trời đã mọc mất rồi. Nhưng bù lại là quang cảnh ở đây vẫn rất đẹp. Toàn bộ khung cảnh được chia ra làm 3 tầng: bên dưới là màu xanh bạt ngàn của núi, ở giữa là đà làn sương của mây và chiếm lĩnh trên cùng là bầu trời vẫn còn hơi tôi tối…

Sau đó chúng mình xuống núi trở lại, quay về nhà khi mà các bạn khác vẫn còn đang ngái ngủ. Thế là một ban nhạc tự phát được thành lập. Chúng mình đứng trên bật thềm cao hát để đánh thức mọi người dậy. Thấy chẳng ai thèm trả lời hay ló đầu dậy, chúng mình bắt đầu đi đến từng phòng hát, hát và hát. Vì quá mệt hay quá lười hay sao đó, nên các bạn đang ngủ không thèm khóa cửa, thế là chúng mình cứ thế mà xông pha mở cửa phòng và… rống. Hết “Count on me”, rồi đến “Grenade”, rồi đến “Payphone”, nhóm chúng mình như dàn loa đi diễu hành miễn phí cho mọi người vậy. Các bạn đang ngủ chỉ còn cách ngậm ngùi trùm chăn, bịt kín lỗ tai và cố gắng ngủ tiếp mà thôi. :))

Lời khuyên cho các bạn trẻ và IM Venture tiếp theo/advise

Note từ buddy:

Trong chuyến đi này, mỗi người chúng mình sẽ có một buddy *chăm sóc* mình và mình sẽ phải chăm sóc một bạn buddy khác. Nói chăm sóc là vậy nhưng thực ra rất là *ghê rợn*.

Một ngày nọ khi trở về khách sạn, sau chuỗi những hoạt động vui chơi mệt lả cả người, mình mở cặp để lấy quyển sổ ghi chép nhật kí ra và… một tờ giấy lạ xuất hiện ghi dòng chữ “Good night, my buddy! HAVE A NICE DAY.” :-sss

*lo lắng không biết ai*

“như ma vậy huhu” :-ss!

Nói giỡn thôi chứ khi đó mình rất bất ngờ và cũng thấy rất vui khi nhận được tờ giấy đó. Tò mò không biết ai là người đang chăm sóc mình nữa haha. Lời khuyên của mình dành cho các bạn là: các bạn có thể cảm ơn bạn buddy chăm sóc mình vì đã chăm sóc quá tận tình thông qua Gossip box, mà xuyên suốt chương trình, mọi người có thể chia sẻ những cảm nghĩ về nhau, những câu chuyện vui vui dọc đường, những lời cảm ơn hay xin lỗi đối với một ai đó,… Tất cả đều là ẩn danh hết nên đừng ngại viết các bạn nhé! ;)

Đã học được gì sau chuyến đi/experiences have learned from the trip.

Dễ sợ, hết hồn, và giật cả mình; Đáng yêu vs dễ thương:

Chuyến đi này là một dịp để các bạn giao lưu văn hóa 3 miền đấy nhé, nhất là trong ngôn ngữ.

E hèm! Người miền Nam chúng mình khi gặp chuyện gì đó bất ngờ (bị hù chẳng hạn) thì sẽ thốt lên “hết hồn”. Trong khi đó, các bạn miền Bắc sẽ nói là “giật cả mình”. Và đáng sợ hơn hết là các bạn miền Trung: “Dễ sợ, dễ sợ” :3

Còn nữa nhé, ở miền Nam, các bạn hay dùng từ “dễ thương”. Trong khi đó, ở miền Bắc thì ưa dùng từ “đáng yêu” hơn.

Còn bạn, bạn hay dùng từ gì?

Ẩm thực: Vào ngày đi chợ nổi cái bè, lúc ăn trưa, chúng mình không những được thưởng thức các món ăn truyền thống của Việt Nam như chả giò và cá chiên mà còn bị ấn tượng bởi cách trang trí độc đáo và ngộ nghĩnh của người dân nơi đây. Ví dụ như chả giò được đặt song song trên đĩa như những ngọn sóng, ở giữa là người đèo thuyền đang nhẹ nhàng lèo lái giữa dòng nước thanh bình. Hoặc trên chú cá chiên dữ tợn (chắc là do bị chiên lên rồi nên nhìn ghê quá) đang ngồi chễm chệ một ngư dân miền sông nước, đầu đội nón lá, tay cầm cần câu thanh thản như đang điều khiển chú cá về nhà. Điều đó cho thấy đời sống miền sông nước rất hiền hòa và bình yên. Tất cả những sản phẩm đó được tạo nên từ quả dưa leo, tăm và cái tài của người làm nghê thuật.

(các bạn xem lại coi món cá chiên đó là cá gì với lại món kia có phải là chả giò ko =)) )

Bắn súng – Củ Chi:

“Em làm không được không có nghĩa là không thể làm được.” Đó là lời của anh hướng dẫn tập bắn nói với một bạn trong đoàn của chúng mình. Anh đang hướng dẫn cách ngắm mục tiêu: áp má vào báng súng, mắt ngắm qua khe ngắm, rồi đến đầu ngắm, thẳng hàng với mục tiêu. Phải canh thật chuẩn xác sao cho 3 điểm đó thẳng hàng, nín thở, và bắn.

Địa đạo Vịnh Mốc, bác hướng dẫn viên:

Ở địa đạo Vịnh Mốc, chúng mình được dẫn đi bởi một bác là người đã từng tham gia chiến đấu tại nơi đây. Bác dáng người thấp bé, bước đi không bình thường và đặc biệt nhất là bác không thể nói được nữa từ sau chiến tranh. Thế nhưng không vì thế mà đánh mất đi sự nhiệt tình của bác. Lần đầu gặp nhóm chúng mình, bác đến bắt tay từng người một, mặt bác vui vẻ, và đầy sức sống. Mình đoán chắc có lẽ là vì sắp được dẫn chúng mình tới đến những nơi mà bác tràn ngập niềm tự hào nên mới hào hứng đến như vậy. Dù chiến tranh thật tàn khốc, đã để lại bao đau thương cho bác, cho người dân ở đây, thế nhưng họ vẫn rất vui vẻ, niềm nở và lạc quan trong cuộc sống hiện tại.

Đá banh ở nơi tuyệt đẹp:

“Sân banh ở đây bao nhiêu một giờ anh?!” – mình hỏi đùa với anh Lộc, trưởng đoàn của tụi mình.

Tất nhiên, sân banh đó là chỉ là bãi cỏ công cộng và hoàn toàn miễn phí. Chúng mình đang đá banh ở một nơi cực đẹp ở Quảng Bình: một bên là đồng cỏ, vườn ươm, bên kia lát đát những ngôi nhà mái đỏ, xung quanh là đồi núi bao bọc, và bên cạnh chúng mình là những lũ trẻ đang chạy cùng với cánh diều trên tay. Lần đầu tiên mình được đá trên sân rộng đến như vậy, những 10 người 1 đội. Giữa cảnh đồi núi yên bình đôi lúc vang lên tiếng hò reo vì đội nào đó trong nhóm chúng mình đã đá tung lưới đối phương (à thật ra khung thành không có lưới, chỉ là cái khung hình chữ nhật mà thôi hihi). Tuy đã đạp xe cả ngày vào buổi sáng, nhưng chúng mình thật sự đá rất hăng. Tổng cộng có tất cả 8 bàn thắng đã được ghi ở cả hai đội. Cuối ngày, chúng mình được đi uống nước mía; đội thắng, đội thua đều vui vẻ nói về trận bóng khi nãy.

Định kiến:

Có thể nói đây là chuyến đi không những để học hỏi và khám phá vẻ đẹp của Việt Nam mà còn là dịp để xóa bỏ những định kiến không hay về con người. Trước khi đi, mình được gia đình dặn dò là người dân Hà Nội rất dữ, “phải cẩn thận không thì chúng đánh cho.” Nhưng lúc một mình đi xe buýt ở Hà Nội, mình nhận được sự giúp đỡ tận tình của một bác trên xe. Bác nghe thấy giọng mình là người miền Nam nên đã chủ động bắt chuyện hỏi mình đi đâu rồi sau đó chỉ cách xuống trạm như thế nào cho gần địa điểm mà mình cần đến nhất. Cách nói chuyện của bác rất ân cần, nhẹ nhàng và chả có gì là dữ dằn như người ta nói.

Featured Posts
Recent Posts
Archive
Search By Tags
No tags yet.
Follow Us
  • Facebook Basic Square
  • Twitter Basic Square
  • Google+ Basic Square
bottom of page